Similar topics
Latest topics
» Compaq CQ70- Instaled vita?by Khách viếng thăm Wed Aug 03, 2011 7:03 am
» Just really love you guys?- what fantastic and well researched information.
by Khách viếng thăm Tue Aug 02, 2011 6:54 pm
» why can't i edit my notes on facebook?
by Khách viếng thăm Tue Aug 02, 2011 9:51 am
» x-Hack hack you
by Khách viếng thăm Tue Aug 02, 2011 5:18 am
» Honolulu Alternate Medicine Physicians
by Khách viếng thăm Tue Aug 02, 2011 3:47 am
» Developing lessons for Microsoft Word?
by Khách viếng thăm Mon Aug 01, 2011 9:03 am
» Прикольные форумы
by Khách viếng thăm Mon Aug 01, 2011 7:01 am
» When the first Whirlpool Duet album was released in December 2001 came as a surprise to the public
by Khách viếng thăm Sun Jul 31, 2011 1:07 pm
» USPS Priority Mail Delivery Brand Viagra (Pfizer) - $4.79 per pill!
by Khách viếng thăm Sat Jul 30, 2011 11:57 pm
» (>.<) MUSAIGON2.NET - BÁ VƯƠNG PHỤC HẬN SEASON 6.2 OPEN 4/8/2011
by Khách viếng thăm Sat Jul 30, 2011 11:27 am
» Manulife Drug Plan Canada
by Khách viếng thăm Sat Jul 30, 2011 2:25 am
» Прикольные форумы
by Khách viếng thăm Fri Jul 29, 2011 8:10 am
» Прикольные форумы
by Khách viếng thăm Fri Jul 29, 2011 8:08 am
» Comprar Viagra. viagra sin receta en andorra
by Khách viếng thăm Fri Jul 29, 2011 12:30 am
» Comprar Viagra. viagra natural para hombres
by Khách viếng thăm Thu Jul 28, 2011 7:01 am
» generic cialis
by Khách viếng thăm Thu Jul 28, 2011 6:07 am
» Visit the er immediately.
by Khách viếng thăm Thu Jul 28, 2011 5:58 am
» Прикольные форумы
by Khách viếng thăm Tue Jul 26, 2011 4:21 pm
» Medication Combinations Causing Dizziness
by Khách viếng thăm Tue Jul 26, 2011 9:39 am
» Электронные сигареты. Как выбрать электронную сигарету.
by Khách viếng thăm Mon Jul 25, 2011 11:48 pm
Statistics
Diễn Đàn hiện có 73 thành viênChúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: ronkute199x
Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 9850 in 1187 subjects
Chìa khóa mỡ cữa " Trái Tim "
:: Góc Giải Trí :: Truyện Thơ
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Chìa khóa mỡ cữa " Trái Tim "
Ngày đẹp trời! Một ngày nắng hanh kết thúc cả chuỗi ngày mưa rả rích...
Chiều nay, trên phòng máy tính của trường, có một người đã đưa về phía tôi một chùm chìa khóa lớn, lúc lắc để tạo ra cái tiếng kêu leng keng vui tai trước mặt tôi rồi bảo: "Em chỉ cho anh biết cái nào là chìa khóa mở cửa trái tim em để anh còn mở chứ?". Thực tình thì tôi vốn là một con bé khá lém lỉnh và nhanh nhạy trong cách sử dụng ngôn ngữ, và thực tình nữa thì tôi nghĩ đây chỉ là một câu đùa hóm hỉnh. Nhưng không hiểu sao tôi lúc đó chẳng biết phải đối đáp thế nào ngoài việc cười trừ rồi tiếp tục chăm chú vào cái màn hình vi tính như để khỏa lấp một điều gì không thể gọi tên...
Đã hơn hai tuần nay, có một con mèo nhà ai đi lạc, đến ở dưới cái gầm cầu thang nhà tôi, chỗ sân gạch nhỏ mà tôi vẫn thường dựng xe máy mỗi khi đi học về. Gọi là mèo hoang chỉ bởi chưa rõ chủ, chứ nhìn nó với bộ lông vàng óng mượt mà, cái mũi hồng xinh xinh thì đủ biết vốn là mèo của một gia đình khá giả và được cưng chiều. "Mèo đến nhà thì khó", quan niệm của người Việt Nam là vậy, cho nên đương nhiên con mèo trở thành đối tượng bị xua đuổi của hết nhà này đến nhà khác, hết người này đến người khác...
Có lẽ vì lý do ấy nên con mèo trở nên nhút nhát, sợ sệt, và không dám để cho ai đến gần bao giờ. Lúc nào cũng vậy, nó co ro một góc trong chiếc gầm cầu thang bé xíu, run rẩy vì rét mướt và đói, ánh mắt lộ rõ một vẻ rất hoang mang... Hơn một lần tôi cố gắng tiếp xúc với nó, và cũng hơn một lần nó nhìn tôi với thái độ hoài nghi, giật lùi, rồi bỏ chạy...
Vào đầu tuần trước, nhìn nó đói và rét nằm bẹp một góc, tôi đã mang chút đồ cho nó ăn. Bằng việc cố gắng nhẹ nhàng, tôi từ từ đến gần nó, con mèo nằm im vì quá mệt, nhưng vẫn không khỏi lộ vẻ hoài nghi. Tôi đã có thể đến rất gần nó, nhưng bất chợt con mèo vùng chạy, cào ngang qua chân tôi đau nhói... Quả thực sự hoài nghi là quá lớn! Tôi chỉ dám lẳng lặng lên nhà rửa sạch vết thương, không để ai biết điều này.
Những lần sau đó, tôi vẫn cho nó ăn, nhưng không lại gần, chỉ để đồ ăn ở một khoảng đủ gần để nó tới, đủ xa để nó cảm thấy an toàn với tôi. Một lần, hai lần... con mèo đã biết chờ tôi mang đồ ăn cho nó, sự hoang mang, lo sợ của nó giảm dần dần. Cho đến sáng hôm qua, khi tôi cho nó ăn, nó đã bắt đầu đến gần, mặc dù tôi còn đang ở ngay bên cạnh chỗ thức ăn ấy. Khá ngạc nhiên khi nó tiến lại và dụi vào chân tôi, đúng chỗ vết xước mà nó cào tôi hôm trước, giờ đã lành rồi. Có điều gì hơi ngại ngần thể hiện ở việc ngay lập tức nó lùi lại dò xét sau khi vừa dụi đầu một cách âu yếm vào chân con người xa lạ với nó, nhưng tôi thì hiểu nó đã hết hoài nghi với tôi, có lẽ đã hết sự hoài nghi, không còn lo lắng và sợ hãi, con mèo ấy chấp nhận là bạn của tôi.
Suốt buổi tối nay, không hiểu sao tôi luôn nghĩ tới tiếng kêu leng keng và hình ảnh của chùm chìa khóa ấy, như là sự ám ảnh về một chùm chìa khóa với rất rất nhiều chìa...
Chiều nay, trên phòng máy tính của trường, có một người đã đưa về phía tôi một chùm chìa khóa lớn, lúc lắc để tạo ra cái tiếng kêu leng keng vui tai trước mặt tôi rồi bảo: "Em chỉ cho anh biết cái nào là chìa khóa mở cửa trái tim em để anh còn mở chứ?". Thực tình thì tôi vốn là một con bé khá lém lỉnh và nhanh nhạy trong cách sử dụng ngôn ngữ, và thực tình nữa thì tôi nghĩ đây chỉ là một câu đùa hóm hỉnh. Nhưng không hiểu sao tôi lúc đó chẳng biết phải đối đáp thế nào ngoài việc cười trừ rồi tiếp tục chăm chú vào cái màn hình vi tính như để khỏa lấp một điều gì không thể gọi tên...
Đã hơn hai tuần nay, có một con mèo nhà ai đi lạc, đến ở dưới cái gầm cầu thang nhà tôi, chỗ sân gạch nhỏ mà tôi vẫn thường dựng xe máy mỗi khi đi học về. Gọi là mèo hoang chỉ bởi chưa rõ chủ, chứ nhìn nó với bộ lông vàng óng mượt mà, cái mũi hồng xinh xinh thì đủ biết vốn là mèo của một gia đình khá giả và được cưng chiều. "Mèo đến nhà thì khó", quan niệm của người Việt Nam là vậy, cho nên đương nhiên con mèo trở thành đối tượng bị xua đuổi của hết nhà này đến nhà khác, hết người này đến người khác...
Có lẽ vì lý do ấy nên con mèo trở nên nhút nhát, sợ sệt, và không dám để cho ai đến gần bao giờ. Lúc nào cũng vậy, nó co ro một góc trong chiếc gầm cầu thang bé xíu, run rẩy vì rét mướt và đói, ánh mắt lộ rõ một vẻ rất hoang mang... Hơn một lần tôi cố gắng tiếp xúc với nó, và cũng hơn một lần nó nhìn tôi với thái độ hoài nghi, giật lùi, rồi bỏ chạy...
Vào đầu tuần trước, nhìn nó đói và rét nằm bẹp một góc, tôi đã mang chút đồ cho nó ăn. Bằng việc cố gắng nhẹ nhàng, tôi từ từ đến gần nó, con mèo nằm im vì quá mệt, nhưng vẫn không khỏi lộ vẻ hoài nghi. Tôi đã có thể đến rất gần nó, nhưng bất chợt con mèo vùng chạy, cào ngang qua chân tôi đau nhói... Quả thực sự hoài nghi là quá lớn! Tôi chỉ dám lẳng lặng lên nhà rửa sạch vết thương, không để ai biết điều này.
Những lần sau đó, tôi vẫn cho nó ăn, nhưng không lại gần, chỉ để đồ ăn ở một khoảng đủ gần để nó tới, đủ xa để nó cảm thấy an toàn với tôi. Một lần, hai lần... con mèo đã biết chờ tôi mang đồ ăn cho nó, sự hoang mang, lo sợ của nó giảm dần dần. Cho đến sáng hôm qua, khi tôi cho nó ăn, nó đã bắt đầu đến gần, mặc dù tôi còn đang ở ngay bên cạnh chỗ thức ăn ấy. Khá ngạc nhiên khi nó tiến lại và dụi vào chân tôi, đúng chỗ vết xước mà nó cào tôi hôm trước, giờ đã lành rồi. Có điều gì hơi ngại ngần thể hiện ở việc ngay lập tức nó lùi lại dò xét sau khi vừa dụi đầu một cách âu yếm vào chân con người xa lạ với nó, nhưng tôi thì hiểu nó đã hết hoài nghi với tôi, có lẽ đã hết sự hoài nghi, không còn lo lắng và sợ hãi, con mèo ấy chấp nhận là bạn của tôi.
Suốt buổi tối nay, không hiểu sao tôi luôn nghĩ tới tiếng kêu leng keng và hình ảnh của chùm chìa khóa ấy, như là sự ám ảnh về một chùm chìa khóa với rất rất nhiều chìa...
b0yshochs- [Admin] - Huyền Thoại
- Giới tính : Tổng số bài gửi : 1628
Điểm : 2147488888
Danh tiếng : 22
Join date : 07/07/2010
Đến từ : A6 Miss-SC
Job/hobbies : Missboy
Humor : Missboys
Gấu Bông
Thú Nuôi: Thần Long
Kinh nghiệm:
(100/100)
:: Góc Giải Trí :: Truyện Thơ
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết